Chúng ta thường hay xuýt xoa ngưỡng mộ khi chứng kiến một tình yêu đẹp như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình, một gia đình hạnh phúc vẹn tròn.
Nhưng, câu chuyện sau đây lại chứng minh một điều, dù họ không có đầy đủ yếu tố được cho là "hoàn hảo, trọn vẹn", nhưng chuyện tình của họ là vĩnh cửu.
Nhân vật chính trong câu chuyện tình ấy là cụ ông Nguyễn Ngọc Thọ (năm nay 85 tuổi) và cụ bà Đinh Dục Tú (79 tuổi) sống tại Hà Nội.
"Họ không có con cái. Người vợ đã 3 lần viết đơn li hôn để người chồng tự do tìm hạnh phúc mới. Và cả 3 lần những tờ giấy đều bị xé vụn trong nước mắt của cả hai.
55 năm về trước, người chồng khi ấy là một trí thức Hà Thành thông thạo 4 ngoại ngữ, tương lai tiền đồ rộng mở.
Hơn ai hết, ông cũng khao khát được làm cha, nhưng nỗi khao khát ấy chẳng sánh nổi với ước mong khiến người phụ nữ ông yêu nhất đời được hạnh phúc.
Lần cuối cùng xé tờ giấy ly hôn, ông quả quyết: "Anh chỉ có em là vợ, suốt cuộc đời này anh không thay đổi ý định. Em làm thế là xúc phạm anh...".
Kể từ đó, họ không còn nhắc tới những câu chuyện buồn, họ xác định cuộc đời này sẽ tận dụng từng phút, từng giờ để yêu thương, che chở và mang niềm vui cho người còn lại.
Họ cùng học khiêu vũ và cứ hàng tuần lại đưa nhau ra CLB gần nhà dìu bước nhau trong từng điệu nhảy, tay trong tay sống trong âm nhạc.
Họ đưa nhau đi du lịch, mỗi năm ít nhất một điểm đến và gần 20 năm qua là 20 quốc gia và vùng lãnh thổ. Có những vùng đất như Nam Phi hay Ai Cập, chỉ nghe tới thôi vài người trẻ ưa khám phá như tôi còn ngần ngại, thế mà họ vẫn cùng nhau đi tới khi đã ngoài 70.
Ngay cả khi ngồi kể lại, tôi vẫn thấy trong hai cặp mắt ấy niềm háo hức, say mê lấp lánh.
Bác trai có thói quen viết nhật ký mỗi ngày - vừa là cách để luyện trí nhớ, vừa là lưu lại những khoảnh khắc ngọt ngào bên vợ, ghi lại những câu chuyện, những con người bác gặp hàng ngày.
Tôi nghẹn lại khi bác nói viết nhật ký còn là để đến lúc quên quên nhớ nhớ vẫn có thứ đọc lại, để cảm nhận về những tháng năm yêu thương tuyệt vời đã từng có, và rằng hai bác đã chuẩn bị rất chu đáo cho ngày một người ra đi, một người ở lại, cho cuộc sống khi không còn được bên nhau...", đó là những chia sẻ của BTV Diệp Chi trên trang cá nhân.
Sống bên nhau hơn nửa thế kỉ, nhưng ông bà chưa từng cãi vã hay nói dối nhau lần nào...
Được biết, ông Thọ và bà Tú đã xuất hiện trên chương trình "Điều ước thứ 7" của VTV3 cách đây khá lâu, khiến người xem thực sự bị thuyết phục và ngưỡng mộ "nghệ thuật" xây dựng hạnh phúc gia đình của ông bà.
Chung sống bên nhau đã gần 60 năm, nhưng ông và bà chưa từng nói dối nhau hay cãi vã nhau bao giờ. Đặc biệt hơn cả, họ lúc nào cũng đi với nhau, đi tập thể dục cũng sóng đôi, đến đi chợ có khi cũng rủ nhau đi cùng, hầu như chẳng bao giờ rời nhau nửa bước.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, hai con người đáng kính ấy vẫn bên nhau dưới một mái nhà không tiếng cười thơ trẻ, vẫn gọi nhau ngọt ngào bằng hai tiếng "anh, em".
Khi được hỏi về những năm tháng bên nhau không tiếng cãi vã, hai ông bà chia sẻ: "Muốn sống hạnh phúc thì phải học cách chấp nhận mọi điều ở nhau".
Vốn dĩ ban đầu họ không hợp nhau đến từng milimet như bây giờ, nhưng: "Về cùng một nhà rồi cả hai tự điều chỉnh, người này bớt một chút, người kia bớt một chút, làm gì cũng đều nghĩ cho nhau, thế là hoà hợp".
MC Diệp Chi của "Điều ước thứ 7" kể: "Mỗi khi tôi gọi điện cho bác trai hỏi điều gì đó là lại thấy bác nhỏ nhẹ: "Cô Chi đợi tôi hỏi xem ý nhà tôi thế nào đã nhé", rồi gọi với "Tú ơi, cô Chi bảo...".
Mỗi lần tôi tới nhà, là kiểu gì cũng ngồi hàng giờ đồng hồ để nghe câu chuyện về những miền đất lạ mà hai bác đã cùng nắm tay nhau đi qua. Năm ngoái, bác Thọ còn nói với tôi về niềm mong ước được đưa bác Tú đến Thổ Nhĩ Kỳ mà sức khoẻ không cho phép.
Ngồi hàng giờ trò chuyện cùng hai người bạn lớn, rưng rưng cảm nhận tình yêu, sự quan tâm và trân trọng họ dành cho nhau trong từng cử chỉ. Thi thoảng giữa câu chuyện say sưa tôi lại nghe những câu như "xin phép, cho em/anh ngắt lời...".
Đừng ước có nhiều người yêu, hãy ước chỉ một bàn tay nhăn nheo cầm lấy tay mình khi mắt đã mờ, chân đã chậm...(Ảnh minh họa)
Ai mà chẳng mong ước có được một tình yêu thiên trường địa cửu, tìm được một người thích hợp để chung sống với nhau tới đầu bạc răng long, để cùng nắm tay nhau đến cuối con đường đời...
Và câu chuyện của hai ông bà đã khẳng định rằng tình yêu vĩnh cửu là có thật, lời hứa "bên nhau trọn đời" là có thật.
Dẫu có thêm bao nhiêu lần "60 năm cuộc đời" đi nữa thì đôi bàn tay ấy vẫn cứ nắm chặt, hai dáng hình ấy vẫn cứ quấn quýt - bởi họ sinh ra là dành cho nhau, bởi họ đến với nhau và ở bên nhau mãi mãi là định mệnh - chẳng thể nào khác được.
Hôn nhân giống như đôi giày, chọn giày vừa chân hay bất chấp tất cả để chọn một đôi giày đẹp mà không vừa là do mình.
Tình nghĩa sẽ tạo ra một đôi giày hôn nhân bền vững, vừa vặn với mình. Khi đó, những khiếm khuyết rất nhỏ của nhau cũng sẽ được bỏ qua. Cái tình nghĩa ấy chỉ cần một chút yêu thương nhưng cần rất nhiều sự cảm thông, tôn trọng, tin tưởng và nhường nhịn.
Đừng ước có nhiều người yêu, hãy ước chỉ một bàn tay nhăn nheo cầm lấy tay mình khi mắt đã mờ, chân đã chậm... Có những điều, chỉ khi không còn cơ hội làm gì nữa, ta mới biết quý trọng, nâng niu.