Câu chuyện mà chị Trần Thị Ngọc Bích, một bà mẹ hai con đến từ thành phố Đà Nẵng chia sẻ đã lan tỏa mạnh mẽ trên mạng xã hội dù chỉ mới được đăng tải ngày hôm qua (23/11). Đó là hành trình đi tìm sự sống và cứu lấy đôi mắt cho bé Minh Châu, con gái thứ hai của gia đình chị suốt 1 năm qua.
Gia đình chị Bích có 2 đứa con, một trai một gái và một cuộc sống viên mãn hạnh phúc. Hai bé nhà chị đều lớn lên mạnh khỏe, nhanh nhẹn và ngoan ngoãn.
Nhưng niềm hạnh phúc ấy kéo dài chưa được bao lâu thì tai họa ấp đến, đột ngột đến mức gia đình chị không thể chống đỡ được.
Gặp biến cố ấy, đến ngày hôm nay, sau khi cân nhắc rất nhiều, chị Ngọc Bích quyết định chia sẻ với mọi người bằng những dòng tâm sự nghẹn ngào.
Tổ ấm nhỏ hạnh phúc của chị Trần Thị Ngọc Bích trước khi tai họa ấp đến (Ảnh NVCC)
Hành trình tìm lại sự sống và đôi mắt cho con
Gần 1 năm rồi, chưa bao giờ mẹ quên ngày đó con gái ạ. 30/11/2015 con gái mẹ bị sốt. Cô giáo mầm non gọi mẹ đón sớm, cho em đi khám và uống thuốc bác sĩ kê đơn, chỉ là siro hạ sốt.
Con lả đi, đến tối bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Con cứ sốt mãi, đêm đến con không ngủ được vì ngứa, mẹ dù đang nghén vật vã nhưng 2 bố mẹ thức trắng đêm chườm và xoa cho con ngủ. Giấc ngủ đến với con không được trọn vẹn.
Sáng sớm hôm sau bố mẹ vội đưa con trở lại phòng khám, con sốt đến 40 độ, họ lấy máu xét nghiệm và nói bố mẹ nên cho con tới viện. [...]
Chuỗi ngày kinh khủng bắt đầu. Bác sĩ yêu cầu đẩy ngay lên phòng hồi sức, mẹ run bắn lên. Là khu cách ly nên bố phải đứng ngoài, mẹ được vào với con. Con nằm trên xe đẩy mê man, y tá, bác sĩ vây quanh khám cho con.
Họ lấy máu để xét nghiệm nhưng hỡi ôi con của mẹ sốt cao quá, lại mập nữa nên cứ chọc hết chỗ nọ đến chỗ kia mà không lấy nổi máu, con mệt quá rồi nên chẳng còn sức đâu để khóc, mẹ khóc to hơn con...
Bác sĩ mời mẹ qua nói chuyện. Họ yêu cầu có thêm người nhà vì mẹ đang mang thai, họ sợ. Nhưng bố mẹ vào đây làm việc, đâu có ai là họ hàng người thân, mẹ nói: "Chồng tôi vừa về nhà, bác sĩ hãy cho tôi biết kết quả, tôi chịu đựng được".
Mẹ nói cứng vậy thôi vì mẹ sốt ruột quá, tim mẹ như ai bóp nghẹt khó thở lắm con à. Bác sĩ ngập ngừng, ông ấy không nỡ nhưng tình trạng lúc đó nguy kịch rồi, mẹ nghĩ vậy.
Tim mẹ như ngừng đập tai lùng bùng chỉ nghe thấy từ nặng lắm. Mẹ câm lặng không ý thức và không tự chủ nổi bản thân mình. Mẹ cứ ngồi như vậy đầu óc trống rỗng. Con đã được chuyển sang 1 phòng riêng biệt, các nốt bỏng lan rộng và to dần kín người.
Bác sĩ nói con bị nhiễm trùng huyết nặng, các chỉ số trong máu cao hơn gấp mấy trăm lần bình thường, đây là hội chứng của bệnh stevent Jonsonh, một loại hiếm gặp trên thế giới, tỷ lệ tử vong rất cao, trong vòng 7 ngày nếu con không đỡ sốt thì ... Ôi trời ơi, mẹ phải làm sao đây con???
Người con đã đặc kín các bọng nước như người bị bỏng. Các cô y tá cũng xót con, họ lấy ống tiêm mũi to để hút các bọng nước cho xẹp xuống để con đỡ rát.
Con bị truyền suốt ngày đêm nên vỡ ven liên tục. Nhiều đến nỗi chọc cả chục lần cũng không lấy được, mẹ xót xa nước mắt hòa giọng nói thầm vào tai con " mẹ đây cố lên con ơi".
Khoảng khắc đáng yêu của cô bé Minh Châu mũm mĩm, dễ thương trước khi mắc phải căn bệnh lạ hiếm gặp.
Hết 2 ngày con vẫn cứ sốt, liên tục đắp khăn trán, nách, bẹn mà không thuyên giảm. Nhiệt kế 5 phút kẹp 1 lần đến khổ vì da con bắt đầu bị trợt. Sang đến ngày thứ 3, phải đổi loại kháng sinh mạnh hơn vì loại cũ không làm con hạ sốt. [...]
Họ đẩy máy móc đến tận giường để chụp chiếu vì con nào có di chuyển được. Mái tóc dài mẹ chưa từng cắt từ khi con sinh ra đã bị cạo trọc, lông mày, lông mi bị trợt da lột sạch vì bác sĩ không biết tì tay vào đâu để tách dính, để thông tuyến lệ, để... trăm ngàn thứ, con ơi!
Cả người con từng bọng nước lớn bắt đầu vỡ, trợt lộ ra từng mảng thịt đỏ, mẹ chỉ muốn gào lên cắt da cắt thịt tôi đây này. Môi con trợt khô đóng vảy, không thể hé mở thế mà sáng nào cô y tá cũng cầm chiếc kéo dài đầu kẹp bông tẩm thuốc cho sâu vào khoang mồm để vệ sinh, để bôi thuốc.
Mỗi lần như vậy máu trong mồm con lại trào ra, thấm đẫm cả bịch bông, không ai cầm được nước mắt nhưng việc vẫn phải làm vì sự sinh tồn của con. Rồi đến lúc con phải bôi xanhmetilen tránh nhiễm trùng từ ngoài vào, lại một cuộc chiến nữa trên cơ thể bé nhỏ.
Bé Minh Châu nằm trên giường bệnh, chịu đựng sự đau đớn do căn bệnh quái ác hạnh hạ.
Đã 2 lần con phải sốc tim mà mẹ không biết, bố giấu mẹ và mọi người để hy vọng luôn được thắp sáng. Các loại ven đã vỡ sạch, sơ cứng, làm thế nào con ơi, không thể dừng truyền được, nếu dừng đồng nghĩa với việc...
Bác sĩ yêu cầu mẹ ký cam kết để làm tiểu phẫu ở bẹn, truyền thẳng vào động mạch chủ. Đối với con bây giờ đó là cuộc đại phẫu. Mẹ phải quyết thôi thời gian không chờ mẹ con mình.
Đứng ngoài hành lang mẹ cứ ngửa mặt lên trời mà khóc, run rẩy một mình trước bao ánh mắt tò mò thương hại. Con bé nhỏ của mẹ nằm trong vòng vây của bác sĩ, y tá. Họ tiến hành tại giường bệnh con luôn. Từng khắc trôi qua thật nặng nề.
[...]Con đã có chút khả quan, bắt đầu giảm sốt từng chút một. Thế nhưng chân trái của con đã không chịu nổi nữa rồi, nó căng lên như quả bóng bơm quá tay, xíu nữa là "bùm".
Lại cam kết, lại tiểu phẫu, lại khắc khoải đau đớn. Chuyển chân. Họ cứ đâm từng nhát dao vào tim mẹ không thương tiếc.
Con sốt lại. Bao nhiêu hy vọng tuột hết, mẹ đã thấy đâu đó trong giấc ngủ vội một màu tang tóc, giật mình thoảng thốt. Đầu căng như dây đàn chỉ sợ gục ngã thì các con của mẹ sẽ như thế nào. Cố tìm lấy một chỗ nào đó để bấu víu để hy vọng.
Có rồi, con đã chịu thuốc bắt đầu hạ sốt, không còn ở ngưỡng đầu 4 nữa. Các ngày tiếp theo hy vọng cứ lớn dần. Con đã cố gắng vượt qua cửa tử để trở về với bố mẹ. Cảm ơn con ngàn lần con gái ạ.
Ngày thứ 10 mẹ tập cho con "uống" sữa. Nói là uống nhưng thực ra chẳng phải vậy. Môi con đóng vảy có há được đâu chỉ là 1 khe hở nhỏ nơi khoé môi, mẹ nhỏ từng giọt vào đó theo kẽ răng đi vào [...]
Giây phút con hé nhìn gọi mẹ, cả người mẹ tan chảy trong hạnh phúc. Sự phục hồi thần kỳ của con khiến mọi người kinh ngạc và khâm phục, bác sĩ điều trị cho con cũng phải thốt lên "kỳ diệu".
Ngày cô bé 4 tuổi Minh Châu kiên cường được xuất viện nhi, cả gia đình chị Ngọc Bích ai nấy đều hân hoan vui mừng, những tưởng đã "tai qua nạn khỏi".
Thế nhưng, tai họa chưa dừng lại ở đó. Cô bé con vẫn phải tiếp tục đương đầu với hành trình tìm lại giọng nói và ánh sáng cho đôi mắt.
Chị Ngọc Bích quyết định sẽ đưa con sang Singapore để bé được chữa trị bằng những phương pháp tiên tiến hơn, nhưng kéo theo đó là một khoản chi phí khổng lồ...
"Bác sĩ nói con sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Bệnh của con là khô mắt, lòng đen sẽ ngày càng bị đục và rồi... Mẹ oán trách Ông trời sao tàn nhẫn vậy. Con còn bé bỏng thế [...].
Ngày con đi khám mẹ không làm được bất cứ việc gì, trên tay không rời máy điện thoại chỉ để chờ tin của bố con.
Bố mẹ lại chạy ngược chạy xuôi quay tiền chóng mặt. Vay thì phải trả, lấy ở đâu nhiều tiền thế ? Mỗi lần mổ vậy cứ 30-40 nghìn ra đi. Biết vậy nhưng mẹ không cho phép mình dừng lại.
Để đến bây giờ sau khi đã trải qua quá nhiều các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ họng của con đã dần ổn định dù vẫn phải can thiệp thêm nữa nhưng tạm thời dừng chữa trị để dành tiền làm mắt..."
Hình ảnh của bé khiến không ai có thể cầm được nước mắt.
Chị Ngọc Bích chia sẻ, mặc dù bản thân và gia đình không muốn đăng tải những hình ảnh đáng thương của bé Minh Châu lên mạng xã hội, nhưng sau một thời gian suy nghĩ, đắn đo, chị quyết định kể lại câu chuyện của mình, với hi vọng sức mạnh của mạng xã hội sẽ giúp lan tỏa câu chuyện, để mọi người cùng chung sức cứu lấy cô con gái bé bỏng, đáng thương.
Bà mẹ đến từ Đà Nẵng tâm sự: "Mình mong câu chuyện mà mình chia sẻ được lan tỏa nhiều hơn để mọi người biết đến và giúp đỡ vợ chồng mình vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Dù chỉ là sự sẻ chia nhỏ nhoi lúc này cũng thật quý giá đối với gia đình mình. Giúp con được nhìn lại gương mặt cha mẹ, nhìn thấy cậu em mới sinh, được nhìn bầu trời bao la rộng lớn, được cắp sách tới trường và hãy thắp sáng cho con ước mơ và hy vọng".
Ảnh: NVCC