Chị gục đầu xuống vai anh nức nở. Chị khóc. Đã bao lần chị muốn khóc òa cho thỏa nhưng cảm xúc của người đàn bà trong chị đã chết. Ngày chồng chị rời bỏ gia đình, đôi mắt chị ráo hoảnh. Nhưng sao bây giờ, chị lại khóc?!...
Chị ngồi nín lặng trong căn phòng nhỏ. Đôi mắt thất thần nhìn người đàn ông đã nắm tay chị bước lên thảm đỏ trong ngày cưới. Người đã bế thiên thần nhỏ bé của chị khi nó chào đời và nói:“Em là món quà vô giá”. Nhiều lúc nhớ lại, chị thấy thật chua xót. Mấy năm làm vợ, chị chỉ biết quẩn quanh trong ngôi nhà. Chị cố gắng chăm bẵm cho mái ấm nhỏ bé của mình. Niềm hạnh phúc giản đơn ấy được nhân lên khi đứa con gái nhỏ ra đời. Đối với chị, tình yêu như vậy thật tròn đầy.
Niềm tin yêu mù quáng ấy, chị vẫn luôn giữ vẹn nguyên. Ngay cả khi người ta nói thấy chồng chị ôm hôn một người đàn bà khác. Chị an ủi mình:“Chắc người ta nhầm thôi”. Để rồi sau đó, chị ngồi bó gối, ánh mắt vô định, sợ hãi nhận ra chị đã nhầm. Lỗi là do chị?! Chị quá tin tưởng vào một tình yêu vĩnh cửu, chị quá vụng về để níu chân một người đàn ông? Hay do thời gian thay đổi, và trái tim con người quá nhỏ bé so với thời gian?
Chị muốn gào thét. Chị muốn xông vào cấu xé hai con người đang quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường kia như bỏ quên cả thế giới. Nhưng không, chị lạnh lùng đặt tờ giấy li hôn ngay bên chiếc giường và nói:“Khi nào xong việc, anh kí vào đây nhé”. Chị quay đi, chị sợ mình không đủ cứng rắn đứng trước con người chị từng gọi là chồng. Chị nhớ đôi mắt anh ta. Đôi mắt của một con thú bị thương. Đúng, có thể anh ta bị thương khi đang say mồi, nhưng trái tim chị, nó cũng đã chết từ ngày đó. Chị lao ra giữa phố xá đông đúc, chị nhớ con, nhớ đôi tay bé nhỏ của nó. Rồi đây, nắm lấy bàn tay ấy chỉ còn có chị. Và từ hôm ấy, chị không còn khóc nữa...
Chị gặp anh trong buổi họp mặt bạn cũ. Anh nổi bật giữa đám đông với vẻ lịch lãm của một doanh nhân thành đạt. Chị ghét cách anh nhìn chị, cái nhìn có vẻ gì đó thương hại, xót xa. Cái nhìn ấy khiến chị nhớ một đôi mắt, đôi mắt chị đã bỏ lại trong vệt đen của quá khứ. Còn anh vẫn thế, bước vào cuộc đời chị nhẹ nhàng như chính con người anh vậy. Anh chờ chị mỗi lần tan sở. Anh cuống cuồng mỗi lần chị ốm.
Anh chăm sóc bé Na - con chị, như khúc ruột mình sinh ra. Nhưng chị vẫn lạnh lùng quay đi. Vết thương ngày ấy, một tờ giấy đăng kí kết hôn và môt lá đơn li dị là quá đủ. Chị sợ đối diện với điều đó, chị không đủ cam đảm nhớ lại cái ngày đứng trước tòa, con gái chị phải san sẻ tình yêu của mình cho sự chọn lựa: cha hoặc mẹ. Từ ngày ấy, chị đã không cho phép mình yêu lần nữa.
Anh vẫn quan tâm dù chưa bao giờ nhận được một lời cảm ơn từ chị.“Anh hiểu và chờ đợi em” - anh nghẹn ngào nói. Chị lặng đi. Chị có gì cho anh?! Chị là gái đã li hôn và có con. Chị không đẹp, cũng không giỏi giang. Chị cộc cằn thô lỗ, chị… có một vết thương quá lớn trong tim. Anh điển trai, thành đạt, biết bao người phụ nữ hơn chị ngàn lần vây quanh anh. Sự khập khiễng ấy, chị lấy đâu cam đảm để bước tới?! Chị sợ rồi anh sẽ chán, chị sợ anh nhất thời hồ đồ, chị sợ lặp lại cái ngày ấy. Niềm tin đã đổ vỡ một lần, chị không muốn mạo hiểm lần nữa.
Ngày chị ốm nằm trong bệnh viện. Khuôn mặt anh gầy gò hốc hác. Anh thức trắng mấy đêm liền khi chị lên cơn sốt. Ngắm anh đang ngủ chị thấy lòng bình yên đến lạ. Chị muốn vuốt tóc anh, chạm vào bàn tay anh, chị biết trái tim mình đang thổn thức. Anh mở mắt nhìn chị và nói:“Chào mừng em trở lại”.
Chị thấy mắt mình ướt, chị òa khóc như một đứa trẻ. Kìm nén bao lâu, chị trả lại cho quá khứ giọt nước mắt ngày ấy, chị trả lại trái tim chị quyền được yêu. Chị trả lời anh bằng những giọt nước mắt. Anh ngỡ ngàng ôm lấy chị, miệng rối rít:“Anh xin lỗi…!”. Chị biết con tim đã vượt qua rào cản của nó. Chị yêu một con người đã xin lỗi vì khiến chị yêu lần nữa.
Vết thương sẽ không bao giờ được chữa lành nếu ta không cho nó cơ hội. Và với chị, anh còn là hy vong và tương lai.
Theo Afamily.vn