Vừa ra trường, tôi được nhận vào làm việc trong một bệnh viện tư nhân. Tôi là một người rất nguyên tắc và luôn có trí hướng tiến thủ. Bạn bè thường nhận xét tôi là người khá đẹp trai và rất đào hoa bởi quanh tôi luôn có những bóng hồng vây quanh.
Tôi sống hòa đồng và rất thẳng thắn nên được rất nhiều người yêu quý, đặc biệt là những cô gái. Lẽ ra đến tuổi có thể yêu đương, nhưng tôi chưa hề động lòng trước một cô gái nào. Với tôi, tất cả chỉ dừng lại ở tình cảm bạn bè, nếu biết cô nào đó yêu mình, tôi đều tìm cách để họ hiểu rằng tôi chưa muốn yêu và tôi không phải là mẫu người lý tưởng mà người ấy mong đợi.
Bạn bè thường thắc mắc và trêu tôi là Gay vì thái độ vô cảm ấy “Nhiều người thích được như chú mày mà chẳng được, chú mày lại không thèm”. Những người không quen biết, có nói họ cũng chả tin tôi “thế này” mà lại chưa có người yêu.
Nhiều đêm, nằm vắt tay lên trán mà nghĩ, thấy sao mình cũng thật cô đơn. Nhiều khi muốn có một người để tâm sự, để có chỗ dựa tinh thần như bao người đàn ông khác, nhưng cứ đối diện với họ tôi lại không thể “cố yêu” được chứ chưa nói là yêu.
Ảnh minh họa
Mọi chuyện lẽ ra cứ trôi đi bình yên như thế. Cho đến một hôm Hương – người con gái sau 5 năm xa cách nay lại gọi điện về nói chuyện với tôi.
Hương là mối tình đầu của tôi năm chúng tôi còn học lớp 12. Thế nhưng tôi đã mất cô ấy vì không biết trân trọng tình cảm mà cô ấy dành cho mình. Sự vô cảm của tôi đã làm Hương mãi mãi rời xa tôi. Để trả thù tôi, Hương đã quyết định bỏ thi tốt nghiệp và lấy người chồng mà cô không yêu, hơn cô những 20 tuổi, có tiền và địa vị.
Ngày chuẩn bị theo chồng vào Sài Gòn sinh sống, Hương hẹn gặp tôi. Câu duy nhất Hương hỏi tôi là tôi có yêu cô ấy không? Mặc dù đã có tình cảm với nhau một năm nhưng tôi chưa bao giờ nói với Hương một câu “Tớ yêu cậu”. Lúc được hỏi tôi đã rất bối rối, chỉ biết gật đầu thay cho lời nói. Giọt nước mắt muộn màng lăn dài trên hai khuôn mặt. Cả tôi và cô ấy đều biết tất cả đã quá muộn, mọi việc không thể cứu vãn.
Những ngày tiếp theo tôi sống trong đau khổ và vô cảm đến tận hôm nay. Mọi tin tức về cô ấy tôi đều không biết nữa.
Cuộc nói chuyện sau 5 năm xa cách ấy đã làm chúng tôi thấy thật nặng nề và ngượng ngùng. Sau một hai cuộc nói chuyện, không khí đã có phần thay đổi, tôi và cô ấy đã tự nhiên hơn và chia sẻ nhiều hơn.
Tôi biết gia đình Hương đã mua nhà trong đó và sinh được một bé trai kháu khỉnh. Chồng cô cũng rất yêu thương cô. Tôi thấy hạnh phúc thay cô vì điều ấy. Nếu cô ấy có không được hạnh phúc thì chắc rằng tôi sẽ dằn vặt cả đời.
Rồi một lần Hương gọi điện khóc lóc và nói rằng thật ra cô ấy chưa từng yêu chồng, từ trước tới giờ Hương vẫn chỉ yêu và mong nhớ mình tôi. Tôi thật sự bị sốc vì điều ấy. Đó là điều tôi không hề mong muốn vì “ván đã đóng thuyền”, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Tôi cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và không muốn cô ấy không giữ được hạnh phúc gia đình. Sẽ rất thiệt thòi cho cô nếu chồng cô biết chuyện. Cái gia đình hạnh phúc ấy rồi sẽ thế nào?
Tôi đã dùng rất nhiều lý lẽ mềm có, rắn có để khuyên can Hương, nói cho ấy cần hiểu rằng gia đình mới là quan trọng, họ thật sự tốt và cần cô. Tuy nhiên, Hương không tiếp thu mà vẫn luôn nhắn tin nói nhớ tôi, muốn gặp tôi. Không nghe máy thì cô ấy nhắn tin, không nhắn lại thì cô ấy vẫn nhắn. Tôi không thể thay số vì công việc.
Có lần Hương nhắn tin với nội dung: “Em nhớ anh, em muốn gặp anh, mình có thể gặp nhau tại khách sạn được không? Em có chuyện quan trọng muốn nói” và tôi không có hồi âm lại.
Tôi thật sự rất lo cho Hương, cho hạnh phúc gia đình hiện tại của cô ấy. Tôi không muốn cô ấy một lần nữa gặp bất hạnh trong tình yêu và hôn nhân. Không muốn Hương có những sự lựa chọn sai lầm nào nữa, hiện tại tôi chỉ coi Hương là người bạn thân đặc biệt mà thôi. Tôi đang rất rối bời, tôi không biết làm thế nào để giữ được hạnh phúc cho cô ấy. Tôi cần làm gì bây giờ?.
Theo Vietnamnet.vn