Tôi và em yêu nhau từ thời còn ngây thơ và đã trao cho nhau rất nhiều, nhưng chưa phải tất cả. Ngày đó, vì “nghe trộm” được lời người lớn nên tôi chủ động không “đòi hỏi” điều đó ở em. Tình yêu của chúng tôi vẫn duy trì dù tôi đi học nội trú nơi xa. Trong khi tôi vẫn tin rằng, em ở nhà vẫn luôn mong chờ tôi thì thực tế là em đã bắt cá… nhiều tay.
Ảnh minh họa
Vào một dịp tết về nghỉ, tôi nghĩ em sẽ chủ động nói lời chia tay để đến với người mới yêu thương em hơn tôi, nhưng tuyệt nhiên em không nói gì, vẫn coi như tôi không hề hay biết. Em không nói, tôi cũng không hỏi và từ đó tình yêu của chúng tôi cứ phai dần theo năm tháng. Tôi vẫn chưa yêu ai và tôi biết rõ em đang yêu những ai. Tuy em và tôi là người cùng làng, nhưng em là con gái của một cán bộ tỉnh, rất nhiều chàng trai hơn tôi về mọi mặt sẵn sàng "xin chết "nên tôi không hề trách em mà luôn cầu chúc cho em có được một người yêu thương chân tình, không chút vụ lợi, không chút toan tính.
Ngày lên xe hoa, em không mời và tôi cũng không đến nhưng tôi vẫn gửi quà mừng. Vậy là em đã có nơi có chốn, có một mái ấm hạnh phúc bên người mình thương yêu và rất mực thương yêu mình. Tôi cũng đã ra trường, đi làm và bắt đầu “làm lại từ đầu”. Tôi có người yêu, rồi tôi có vợ, rồi tôi có con. Điều đó đối với em cũng vậy, là lẽ tất nhiên. Những kỷ niệm một thời yêu nhau say đắm giữa tôi và em, tôi đã cho vào ký ức, không hẳn quên đi nhưng cũng không khơi dậy.
Vài năm sau, tôi có nghe người làng nói, vợ chồng em thường hay khúc mắc, mâu thuẫn nhau, không được hạnh phúc cho lắm. Tôi cho đó là những điều khó tránh trong cuộc sống vợ chồng nên không muốn tham gia, càng không muốn tìm hiểu. Nhưng một điều tôi không bằng lòng về em chút nào là việc em nhất quyết đặt tên con trai trùng với tên tôi. Tôi không ích kỷ hay ấm ức vì em đã biến tên người yêu cũ thành tên con (như có người nói là để trả thù) nhưng như thế sẽ gây tâm lý không tốt cho người chồng của em, bởi người chồng của em biết rõ mối tình giữa em và tôi.
Tình cảm vợ chồng em rạn nứt có lẽ không chỉ vì lý do đó nhưng tôi không muốn em mỗi khi gặp tôi là lại đem chuyện chồng tốt xấu ra tung hê hết với tôi. Em hào hứng kể, tôi hững hờ nghe, rồi nói một câu làm em cụt hứng: “Em và anh giờ đây đã mỗi người một khoảng trời riêng nên những gì tốt có thể khoe cho nhau, còn những gì xấu thì hãy đậy lại”. Tôi đã nhiều lần khuyên em, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng liên lạc nhưng em không nghe. Lần nào về Hà Nội công tác, em cũng gọi điện cho tôi với mọi lý do để gặp nhau. Tôi không đến gặp thì em trách móc tôi đã quên người cũ, quên người cùng làng, cùng quê. Nhưng tối đến thì không phải giờ nào, lần nào em gọi cũng đến được.
Gần đây em lại về Hà Nội công tác, lại gọi cho tôi và hẹn sẽ cùng tôi và mấy đứa bạn của em đi “đập phá tới bến” và em còn đùa vui rằng: “Nếu anh có nhu cầu, em sẽ “cho” để bù lại những gì anh chưa được ở em”. Tôi chỉ cười và cảm ơn.
Khi em đến Hà Nội, đã 21h, em gọi tôi không trả lời vì tôi không thể tham gia “cuộc vui” này được. Sau đó em nhắn tin “Không phải anh bị mất điểm đấy chứ”? Đúng, tôi đang muốn mất điểm từ em. Nếu em chỉ là người cùng quê, cùng làng về Hà Nội chơi, công tác, tôi sẵn sàng vui cùng em, cùng người làng, người quê thâu đêm suốt sáng, nhưng em và tôi đã từng yêu thương. Giờ đây gặp nhau, dù gì chăng nữa thì tình cảm cũng có khác, nên tôi không muốn đi xa hơn, không muốn khơi gợi lại những ký ức của một thời.
Với anh và cả em nữa nhé, lúc này chỉ cần lặng lẽ giữ lại trong nhau những kỷ niệm, những hình ảnh tốt đẹp của một thời yêu nhau say đắm là đủ, không cần phải khơi gợi, cũng chẳng cần phải ôn lại những kỷ niệm đó làm gì, vì mỗi chúng ta giờ đã mỗi người một khoảng trời riêng rồi. Chúng ta hãy hứa với nhau là: Dù cuộc sống hiện tại còn nhiều gian khó, hạnh phúc hiện tại còn chưa trọn vẹn nhưng cũng không tìm về quá khứ nữa nhé em!
Theo Vietnamnet.vn