Tôi cũng chẳng biết lý do vì sao mà em lại bỏ tôi đi như thế. Bỗng dưng tới một ngày tôi chạy đi khắp nơi tìm nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu. Em biến mất khỏi cuộc sống của tôi giống như một giấc chiêm bao trôi qua không để lại dấu vết, chỉ duy nhất ký ức là không thể xóa mờ. Tôi còn chưa kịp trao em hai tiếng yêu thương thì giấc mơ đã vụt tắt. Nếu như tôi can đảm hơn, liệu em có bỏ tôi đi ?
Giá mà em chỉ lướt qua đời tôi... (Ảnh minh họa)
Tôi phân vận tự hỏi không biết nên gọi tên thứ cảm xúc này là gì, nếu là nỗi buồn thì đơn giản quá, nhưng nó cũng không hẳn là nỗi đau. Có lẽ đó là một cái gì đó mang hình hài của sự mất mát. Tôi đã vội vã coi em là tri kỉ, chắc bởi vậy nên lúc em ra đi tim tôi mới nuối tiếc, hụt hẫng đến thế này. Tôi không biết dùng từ nào để gọi tên cho chính xác, chỉ biết rằng cảm giác ấy thật sự khó chịu lắm em à.
Từ ngày em ra đi tôi lại đâm ra đổ đốn. Tôi thường tìm đến rượu, uống đến say mềm rồi lăn ra ngủ. Người ta vẫn bảo rằng khi say là lúc con người ta sống thật với bản thân mình nhất. Liệu em có biết tôi đang nghĩ gì khi mà cứ mỗi lần say là tôi lại rấm rứt khóc rồi gọi tên em. Tôi nhớ đến quay quắt khuôn mặt, nụ cười cùng giọng nói đặc biệt ấy, giọng nói ấm áp nhưng lại pha với cách nói chuyện phớt đời nên ngay từ lần đầu gặp mặt nó đã thu hút tôi.
Đã thành thói quen, cứ mỗi lần say tôi lại mở danh bạ điện thoại và gọi cho em. Tôi sẽ cầu xin em trở về, sẽ nói cho em biết rằng tôi yêu em và đang nhớ em nhiều lắm. Hoặc nếu không được thì chỉ cần nghe lại giọng nói ấy cũng đủ để trái tim tôi ấm lại rồi. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ duy nhất tiếng chị tổng đài viên vọng ra từ trong điện thoại… Thế là tôi lại uống, lại say và lại mê man gọi tên em mãi…
Trái tim cô đơn của tôi nhớ em khôn nguôi (Ảnh minh họa)
Giá mà những nỗi buồn,nỗi đauvà cả nỗi mất mát kia cũng là một dạng vật chất thì hay biết mấy. Nếu vậy thì tôi sẽ sẵn sàng cắt, xé, đốt, hoặc đập cho nó vỡ tan. Nếu không được thì chí ít tôi cũng có thể gói ghém hết chúng lại, buộc thật chặt rồi đem chôn vùi ở một nơi xa lạ mà sau này sẽ chẳng bao giờ tôi đặt chân tới lần thứ hai. Ngoài kia người ta vẫn cứ ca ngợi về tình yêu, họ bảo rằng tình yêu là điều thiêng liêng và tuyệt vời lắm. Vậy mà đối với tôi nó lại giống như một thứ cực hình.
Thà rằng ngay từ đầu em cứ hờ hững để tôi chẳng phải vấn vương, em cứ thế mà lướt qua chứ đừng gieo vào lòng tôi những hạt mầm của sựhy vọng. Có lẽ như vậy thì tôi của ngày hôm nay đã không tàn tạ đến thế này. Lúc này đây tôi không có cách nào để quên em đi cả. Ước gì một buổi sáng nào đó sau khi thức dậy tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng.
Theo Eva