Đoạn kết không mong muốn

lananh |

Vậy là Mai đã thành vợ tôi hơn một năm nay. Chúng tôi dọn về sống chung với bố mẹ và các em tôi, nhà trong một con hẻm nhỏ nhưng được cái cách không xa chỗ tôi làm.

Cưới được Mai, cô gái đã cương quyết và vội vã thoát ly mọi ngăn cản ràng buộc của gia đình để theo đuổi tình yêu, với tôi, là hạnh phúc tột bậc.

Một năm trước, Mai là cô gái tình cảm và bản lĩnh nhất mà tôi từng biết. Điều cuốn hút tôi ngày ấy là sự cương quyết trước mọi thử thách của nàng. Mai hăng say tham gia các hoạt động Đoàn, Hội, nàng phát biểu trong mọi cuộc họp, mọi diễn đàn, và mỗi ý kiến đều khẳng định lý tưởng. Tôi nhớ như in cảm giác hai đứa ngồi ở ghế đá sân trường, và Mai nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: “Ai sống hộ mình được? Bố mẹ em cũng không sống hộ em được. Em yêu anh thì sẽ lấy anh, và sống cuộc đời của em…”.

Ra trường, tôi đi làm, còn Mai ở nhà thực hiện nghĩa vụ con dâu với gia đình chồng. Nói thật lòng thì Mai làm con dâu rất tốt. Nàng chăm chút từng bữa ăn tỉ mẩn đến nỗi hầu như suốt ngày tôi thấy nàng loanh quanh ở bếp.

Mẹ tôi nói nàng nấu ăn không ngon, nhưng nhiệt tình thì có thừa, nên chẳng mấy chốc mà tay nghề bếp núc của nàng lên thấy rõ. Mai lại còn tự làm mình bận bịu bằng cách trồng thêm cơ man nào là cây trong nhà, ngoài sân, trên lan can…, và nuôi thêm một bầy mèo.

Tôi không bình luận gì về việc trồng cây, nuôi mèo, nhưng tối tối đi làm về, nghe nàng thao thao bất tuyệt về chuyện con mèo mun hôm nay ngộ lắm, con mèo tam thể hôm nay không chịu ăn…, tự nhiên tôi thấy mình… không bằng lũ mèo trong mắt vợ nữa rồi. Nếu tôi có cố tình gợi ra chuyện này chuyện nọ ở cơ quan rồi hỏi nàng góp ý, thế nào tôi cũng nhận được câu trả lời uể oải: “Em biết gì chuyện cơ quan anh mà nói chứ!”.

Mới cưới nhau một năm mà tôi đã không nhận ra Mai. Tôi thèm nhìn thấy vẻ hăng say ngày xưa trong đôi mắt nàng, khi nàng cương quyết nhìn, cương quyết nói. Những câu nói ngày ấy tràn đầy nhiệt huyết và tin tưởng, chứ không như bây giờ…

Tôi cũng biết vì tình yêu mà Mai đem hết lòng hết sức với những công việc gia đình không tên ấy, nhưng dường như nàng để quên mình luôn trong đó, cả ngày chẳng thấy nàng động vào quyển sách, cứ hễ rảnh là đi hỏi công thức nấu ăn ở bà hàng xóm này, cách tẩy vết bẩn dính trên áo ở bà hàng xóm kia. Mai cũng không chia sẻ những dự định tương lai với tôi được, vì nàng quá bận bịu những chuyện không đâu. Tôi không biết nàng có nhận ra là nàng đã béo hơn ngày xưa, và bàn tay thô ráp hơn không.

Vợ của tôi ơi, không thể cứ như thế được! Tình yêu và hôn nhân không thể duy trì bằng cách một bên “phục vụ” bên kia, mà cả hai phải cùng chia sẻ những trách nhiệm chung, những quan tâm chung. Chúng ta, cả chồng và vợ, lấy được nhau sau nhiều ngăn cản, đã vội vã nghĩ rằng mình chạm đến đích hạnh phúc rồi. Nhưng chúng ta quên rằng hôn nhân mới là bắt đầu của hạnh phúc dài lâu, mà ở đó, cả vợ cả chồng đều phải liên tục thổi sinh khí mới cho tình yêu, để tái tạo và làm nó ngày càng khởi sắc hơn.

Theo Phụ nữ Online

Đường dây nóng: 0943 113 999

Soha
Tags
Báo lỗi cho Soha

*Vui lòng nhập đủ thông tin email hoặc số điện thoại