Còn chị, chị chỉ biết ngồi nhìn hai đứa con gái đang chạy nhảy ngòai sân mà nước mắt chảy dài.
Gia đình chồng chị kinh doanh lớn, nổi tiếng giàu có ở khu này. Nhưng từ khi lấy nhau đến nay, chị chỉ đẻ được hai đứa con gái rồi không thấy dấu hiệu sinh nở gì nữa. Chồng chị dù không nói ra nhưng trong lòng rất buồn phiền về điều đó. Trong những lần chuyện trò, anh đều “đánh tiếng” cho chị theo kiểu: “Gia tài thì lớn mà không có lấy một mụn con trai nối dõi để chèo chống sau này. Giao cho con gái thì có khác gì đem của đi dâng cho mấy thằng rể chứ!”. Những câu “ca cẩm” này làm cho chị cảm thấy tủi thân.
Mẹ chồng chị cũng bảo rằng, con gái có hiếu thật đấy, nhưng để trụ vững trong thời đại này thì một cơ ngơi lớn như thế phải cần bàn tay của một người đàn ông lèo lái mới được. Bà cũng không ít lần nói chuyện, thủ thỉ với chị, bảo chị nên cho chồng đi “kiếm con” ở ngoài. Chị đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Nhưng trong lúc chị đang băn khoăn thì rộ lên tin đồn anh đã đi “ăn chả” ở ngoài.
Chị đã kiên quyết ly hôn, bởi chị nhận thấy rằng, cả chị và con gái đều không thể có được hạnh phúc khi còn ở trong ngôi nhà ấy. (ảnh minh họa)
Lúc đầu chỉ là tin đồn, và anh cũng bảo đảm với chị là “không bao giờ có chuyện đó”. Nhưng mấy tháng sau, anh lại dẫn mẹ con người đàn bà ấy về ra mắt gia đình. Nhìn thằng bé kháu khỉnh nằm ngủ ngoan trên tay người thiếu phụ xinh đẹp, chị biết mình đã thua cuộc một cách cay đắng. Nhưng sốc nhất vẫn là việc chồng chị xem đây là một việc hiển nhiên, bắt buộc chị phải chấp nhận. Anh không hề có một lời giải thích nào mà chỉ nhẹ nhàng bảo chị cố “chịu đựng”, nếu còn muốn sống trong căn nhà này.
Chị đã khóc rất nhiều và cũng nghĩ đến chuyện ly dị. Nhưng hai đứa con chị mới lớn, chúng cần học hành và được hưởng những sự chăm sóc tốt nhất, mà những điều đó, với một người phụ nữ đã nghỉ việc, ở nhà nội trợ như chị thì chẳng thể nào kham nổi. Suy đi tính lại, vì thương con quá nên chị cũng phải cắn răng chịu đựng. Mẹ chồng chị mừng ra mặt, bà không để ý gì đến cô con dâu được cưới hỏi đàng hoàng đã sinh cho bà hai đứa cháu gái.
Lúc đầu chồng chị bảo sẽ cho mẹ con “phòng nhì” ra ở riêng tại một căn biệt thự mới mua. Nhưng cô ấy không chịu. Cô đòi về ở chung nhà với chị cho “có chị có em”, cho “danh chính ngôn thuận”. Dù biết sẽ nảy sinh nhiều chuyện, nhưng mỗi lời nói của vợ lẽ đối với anh bây giờ đều như một “mệnh lệnh”, anh đồng ý để cho hai bà vợ sống chung với nhau dưới một mái nhà.
Mọi sự khổ sở, cay đắng của chị chỉ mới bắt đầu từ ngày cô vợ hai ngang nhiên mang đồ đạc tới “chiếm cứ” nguyên tầng hai nhà chị. Thằng bé mới được hơn ba tháng nên mọi việc từ thay tã, pha sữa, giặt áo quần cho nó chị đều là người phải gánh vác. Anh bảo chị ở nhà chẳng làm gì, những việc này chẳng có gì nặng nhọc đến mức phải thuê ô sin cả. Và những lúc chồng chị “gần gũi” người đàn bà kia, chị trở thành người giữ trẻ.
Chồng chị ngang nhiên dẫn “phòng nhì” về ra mắt gia đình. (ảnh minh họa)
Chị bây giờ như một người đã chết. Chị làm mọi việc như một cái máy và suốt ngày câm lặng. Con gái chị lúc nào cũng thắc mắc: “Cô kia là ai hả mẹ? Tại sao lại mang em bé tới nhà mình sống ạ?”. Những lúc như thế, chị chẳng biết nên nói với con thế nào. Chị muốn khóc, muốn đập phá, muốn bỏ đi để khỏi phải chịu đựng cảnh tượng trớ trêu này, nhưng chị chẳng biết phải đi đâu. Rồi cả con của chị nữa, chắc gì cha chúng sẽ chăm lo cho chúng chu đáo khi bên cạnh anh đã có một người phụ nữ xinh đẹp và một thằng con trai bấy lâu anh từng khao khát.
Những ngày tiếp theo của chị không khác gì địa ngục. Người đàn bà xinh đẹp này luôn biết cách lấy lòng người khác. Cô “nhờ vả” chị mọi lúc, mọi nơi với lý do “không thể hợp lý hơn”. Lúc thì thèm ăn món này, món nọ, bắt chị phải làm cho bằng được vì “có ăn đầy đủ mới có sữa cho cháu đích tôn của bà nội bú chứ”, lúc khác nữa thì bảo chị xoa bóp vì “em nằm lâu quá nên nhức mỏi”. Chị thấy mình không khác gì một con ô sin, suốt ngày làm quần quật và tiếng nói không hề có chút trọng lượng nào.
Chị trở thành người thừa thực sự khi cả chồng mình, chị cũng không có chút “quyền sở hữu” nào. Hôm nào người đàn bà ấy cũng gọi anh qua ngủ cùng và tỏ thái độ dữ dằn khi anh có chút biểu hiện tình cảm nào với chị. Nghĩ rằng không nên làm phật lòng vợ hai trong lúc cô ấy đang nghỉ dưỡng, nên mọi việc anh đều chiều theo người đàn bà ấy. Với anh bây giờ, con trai và người phụ nữ xinh đẹp này mới chính là hạnh phúc lớn nhất của mình.
Cuộc sống của chị không khác gì địa ngục khi phải sống chung nhà với vợ lẽ của chồng. (ảnh minh họa)
Có lẽ chị sẽ cắn răng chấp nhận “kiếp chồng chung” này, nếu như không có cái ngày chị tận mắt nhìn thấy người đàn bà kia thẳng tay tát vào má con gái chị, kèm một câu đay nghiến: “Sớm muộn gì rồi mày cũng bị đuổi ra khỏi nhà. Đừng mơ đến việc giành tài sản với con trai tao”. Bản năng làm mẹ khiến chị không thể nhẫn nhịn, chị đã cho người đàn bà ấy nếm một cái tát như trời giáng. Và để mặc cô ta bù lu bù loa, chị thu dọn đồ đạc rồi dắt hai đứa con ra khỏi nhà.
Chị đã kiên quyết ly hôn mà không thèm để ý xem mình sẽ được gì, mất gì trong cuộc hôn nhân cay đắng này. Người ta bảo chị dại, dù sao thì cũng phải kiên quyết đòi phần của mình trong cái tài sản kếch xù ấy. Nhưng chị không muốn ở lại đó thêm một giây nào nữa. Dù khó khăn đến mấy, chị cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu. Bởi chị nhận thấy rằng, cả chị và con gái đều không thể có được hạnh phúc khi còn ở trong ngôi nhà ấy.
Theo Yến Nguyễn
Eva.vn