Xét về kịch bản, gần như tất cả các bộ phim đều có nội dung hời hợt, cố tình chọc cười khán giả bằng lối diễn xuất nhí nhố của diễn viên, cùng những lời thoại kệch cỡm, hoàn toàn thiếu đi sự thâm thuý trong mỗi tiếng cười.
Hình ảnh chọc cười rẻ tiền trong phim Âm mưu giày gót nhọn.
Trong số đó, bộ phim được quảng cáo rầm rộ, được cho là "đỉnh" của phim Việt trước ngày công chiếu là bộ phim có cái tên rất "kiêu": Âm mưu giày gót nhọn. Nếu xét về độ "đỉnh" hơn các phim hài khác, chắc có lẽ là những phân đoạn được quay tại New York (Mỹ).
Nữ nhân vật chính Anne của phim do Kathy Uyên diễn gượng gạo, không có gì ngoài những màn lượn qua lượn lại màn ảnh, khoe đôi chân dài và nói những lời thoại chọc cười khán giả một cách vô bổ.
Nhân vật diễn kèm với Kathy Uyên là anh chàng Don Nguyễn, vẫn "chiêu bài" õng ẹo, phô trương giới tính thứ 3 của mình ra màn ảnh.
Nội dung phim càng khiến khán giả thở dài ngao ngán: Anne làm thiết kế thời trang tại New York, đính hôn với Kiệt. Và Kiệt phải sang Việt Nam công tác. Trong một lần Anne và chồng sắp cưới chat...sex quan Webcam, vô tình cô này thấy một đôi giày màu đỏ.
Nghi ngờ chồng sắp cưới của mình ngoại tình, Anne lập tức bỏ việc, bay về Việt Nam. Và để điều tra xem "tình địch" là ai, Anne phải...học làm người mẫu, thâm nhập vào giới showbiz trong...7 ngày.
Thế là bộ phim có tên rất...kiêu, gây cho khán giả sự tò mò: Âm mưu giày gót nhọn!
Hai bộ phim hài kế tiếp là Đại náo học đường và Tía ơi. Cả hai bộ phim đều có "át chủ bài" là Hoài Linh. Nếu Đại náo học đường là bộ phim được viết kịch bản mới, thì bộ phim Tía ơi có kịch bản na ná một vở cải lương của mấy chục năm về trước.
Chính vì có một kịch bản "cải lương" như vậy, cho nên phim Tía ơi được dàn dựng chẳng khác nào một vở...kịch được quay ngoài trời.
Xem qua bộ phim này, có thể thấy, ê kíp gần như chỉ chọn những cảnh "có sẵn", dẫn diễn viên đến và chỉ việc... quay, không cần phải dàn dựng, bày trí cảnh, đơn giản hơn cả dựng một vở kịch trên sân khấu!
Phim xoay đi, xoay lại cảnh những đứa con bất hiếu tranh nhau nuôi nấng người cha để làm sao cho ông này tăng trọng. Oái oăm ở chỗ, không biết có phải tác giả kịch bản cố tình nhấn mạnh sự bất hiếu của những người con hay không mà tạo ra một tình huống rất bất hợp lý: Đứa con nào nuôi người cha tăng cân nhiều nhất sẽ nhận được gia tài nhiều nhất.
Để đạt mục đích, những đứa con bất hiếu đã cho cha mình ăn thức ăn...tăng trọng của heo. Cuối cùng, các con của ông này vỡ mộng vì chẳng có chút gia tài nào cả!
Kết phim là cảnh Lương Thế Thành, trong vai đứa con trai hiếu thảo nhất, ôm đầu hét lên: "Tía ơi!" - một kiểu kết phim rất...kịch khiến khán giả ngờ ngợ, không biết mình đang xem kịch hay phim?
Bộ phim Đại náo học đường đỡ hơn một chút, nhưng vẫn không thể cho bộ phim này ra khỏi danh sách... hài nhảm. Trong phim này, Hoài Linh, Hoàng Sơn vào vai...sinh cấp 3. Việc cưa sừng làm nghé quá lố này không khỏi làm cho khán giả khó chịu.
Dĩ nhiên, để đóng vai học sinh, cả hai diễn viên có độ tuổi bằng cha chú của học sinh này đã phải làm những hành động rất nhí nhố. Trong khi đó, Chí Tài vào vai phụ huynh nhưng để tạo chất hài, đã không thể...nghiêm túc, trở thành người cha ba trợn, "dê xồm" với cả cô giáo của con.
Nếu không có màn rượt đuổi bằng ca-nô trên sông của các nhóm học sinh mâu thuẫn với nhau, có lẽ bộ phim này cũng sẽ được gọi là...vở kịch được quay ngoài trời. Hoàn toàn thiếu vắng chất điện ảnh trong phim.
Tại sao các nhà làm phim Việt Nam chỉ thích làm phim hài nhảm? Đó là cách mau hốt tiền khán giả nhất và chi phí bỏ ra thấp nhất. Kịch bản hời hợt, không cần động não. Cảnh quay không phải dàn dựng, tốn kinh phí, mất thời gian.
Diễn viên cũng chẳng cần có "chút" điện ảnh, bê nguyên những diễn viên hài kịch, đặt vào vai diễn... Tất cả đều mau, gọn, lẹ, ít tốn tiền.
Chỉ tội nghiệp khán giả, phải bỏ tiền ra xem hết bộ phim nhảm này đến bộ phim nhảm khác, và giá vé không hề rẻ hơn những bộ phim bom tấn đầu tư tiền triệu đô của nước ngoài.