Năm ngoái, chồng phát hiện một chuyện mà tôi giấu giếm anh. Đó là tôi lén chồng đưa 200 triệu cho anh trai vay để xây nhà mà không nói qua cho anh biết. Bởi tôi sợ chồng sẽ không đồng ý cho anh vợ vay số tiền lớn như thế, càng sợ vì tiền mà anh em trong nhà mâu thuẫn, xích mích với nhau. Tôi chỉ không ngờ, anh trai hứa 4 tháng trả mà cả năm sau, anh ấy vẫn không trả cho tôi. Không những thế, anh ấy còn mua xe ô tô, sắm sửa đồ đạc trong nhà rất nhiều. Tôi hỏi tiền thì anh bảo tôi tính toán, có 200 triệu mà cũng đòi gắt gao, không biết thông cảm cho anh.
Đến khi chồng tôi phát hiện ra, anh ấy trách mắng tôi rất nặng lời. Anh nói vợ chồng đã thống nhất với nhau tiền bạc là phân minh, rõ ràng. Anh luôn tin tưởng tôi, thế mà tôi lại giấu giếm anh, lén lấy tiền cho anh trai mượn mà không nói với anh một lời nào. Anh còn trách cả bố mẹ tôi vì đã lừa gạt anh, cũng im lặng hùa theo chứ không nói cho anh biết. Tôi xin lỗi, năn nỉ, chồng vẫn giận tôi từ đó đến nay.
Vợ chồng tôi vẫn sống chung nhà nhưng ngủ riêng phòng và tiền ai nấy giữ. Chồng tôi cũng không mặn mà về nhà ngoại nữa. Tôi có về thì tự chở con về chơi, xong tự về lại nhà mình. Anh nói "một lần bất tín, vạn lần bất tin", do tôi sai với anh trước thì đừng trách anh bạc bẽo. Từ đó, mỗi tháng, chồng đều đưa cho tôi 7 triệu để lo chi tiêu gia đình và các con. Còn 20 triệu, anh tự giữ chứ không cho tôi đụng đến nữa.
Tết, chồng đưa tôi 2 triệu biếu nhà ngoại. Sau đó, tôi nghe chị chồng nói loáng thoáng chuyện anh đưa cho bố mẹ chồng đến 10 triệu. Tôi hỏi thì chồng bảo tôi đừng xía vào chuyện tiền nong của anh; anh không để tôi túng thiếu là được rồi.
Hôm qua, tôi thấy chồng chuẩn bị sẵn 2 phần quà Trung thu với giá trị khác biệt nhau hoàn toàn. Một phần quà chỉ gồm 2 cái bánh Trung thu và một phong bì đỏ 500 nghìn. Phần còn lại là 4 bánh Trung thu thượng hạng và 5 triệu đồng. Tôi nhìn sững vào phần quà mà chồng ghi: "Biếu ông bà ngoại", da mặt tê rân rân và cảm thấy nghẹn đắng cổ họng. Chồng tôi cũng không giải thích hay biện minh gì cả, chỉ bảo tôi ngày mai cầm quà về cho ông bà ngoại thôi.
Tôi vào phòng, cảm giác bất lực đến trào nước mắt mà không dám trách chồng nửa lời. Chẳng lẽ chỉ vì lỗi lầm năm ngoái mà anh sống tính toán, thiên vị với nhà vợ mãi cả đời hay sao? Phải làm sao để chồng tôi trở về như ngày xưa đây?