Bên cạnh nhà tôi có bác hàng xóm tên Lụa. Bác ấy có 2 người con và họ đều làm xa nhà, mỗi năm về thăm mẹ già được một lần. Vài lần các con của bác ấy muốn đưa bác lên thành phố nhưng không được.
Bác bảo con cháu bận rộn công việc học hành, bác đến sống cùng họ gây phiền phức và làm gia đình các anh chị nặng gánh. Không đâu tự do và hạnh phúc bằng nhà mình, vì vậy bác chẳng muốn đến sống nhà con nào.
Con trai bác Lụa cũng từng thuê người giúp việc chăm sóc nhưng rồi thấy bản thân khỏe mạnh và tự làm được mọi việc nên cho người làm nghỉ đỡ tốn tiền của con cháu.
Thương bác hàng xóm tuổi già không có người thân chăm sóc phụng dưỡng hằng ngày nên vợ chồng tôi coi bác ấy như người nhà và quan tâm rất ân cần. Lúc đầu chúng tôi còn mang canh qua biếu bác mỗi ngày, lâu dần bác ấy góp tiền mỗi tháng nhờ tôi nấu ăn ngày 2 bữa. Bởi bác sống một mình cũng buồn, qua nhà tôi ăn uống cười nói vui vẻ cũng tốt.
Suốt mấy năm qua, mối quan hệ giữa gia đình tôi với bác Lụa rất tốt. Những lúc bác bị bệnh cần đi viện, tôi và chồng thay nhau nghỉ việc để chăm sóc bác ấy.
Nửa năm vừa rồi, sức khỏe của bác Lụa yếu đi rất nhiều, không tự chăm sóc bản thân. Các con bác ấy muốn chúng tôi chăm sóc và sẽ trả lương hàng tháng nhưng chồng tôi nhận phụng dưỡng bác mà không lấy tiền.
Chồng tôi nói ngày còn nhỏ, gia đình rất khó khăn, ngày nào anh cũng qua nhà hàng xóm để ăn chực. Nhờ những bữa cơm đó mà anh được ấm bụng. Cho nên giờ anh cảm thấy giúp đỡ người khác cũng như một cách báo đáp cuộc đời đã cho anh may mắn có được những người hàng xóm tốt bụng. Thế nên chồng tôi làm mọi việc xuất phát từ tâm, rất chu đáo.
Lúc bác Lụa hấp hối, các anh chị cũng kịp về để nhìn mặt mẹ và họ rất cảm kích tấm lòng của vợ chồng tôi đã phụng dưỡng bác những ngày tháng cuối đời.
Hôm thứ 2 vừa rồi, người con cả của bác Lụa qua nhà tôi nói chuyện. Anh ấy bảo trong di chúc bác ấy để lại cho vợ chồng tôi 2m đất chiều ngang và 15m chiều dài đoạn giáp với đất nhà tôi, chúng tôi có thể sử dụng tùy ý.
Chúng tôi thấy việc làm của bản thân rất nhỏ, thế mà bác Lụa lại tặng cả một mảnh đất nên vợ chồng tôi không dám nhận.
Không ngờ anh con trai nói:
"Những năm qua các em chăm sóc mẹ anh như người thân ruột thịt, bọn anh cảm kích vô cùng. Mẹ hi sinh quá nhiều vì bọn anh, vậy mà cuối đời chẳng con nào ở bên phụng dưỡng được. Tâm nguyện trước khi mất của mẹ anh là muốn trả ơn các em bằng mảnh đất nhỏ, thế thì các em cứ nhận cho bà được thanh thản ở nơi suối vàng".
Dù con bác Lụa nói thế nào đi nữa thì chồng tôi cũng không nhận đất, vì đó là tài sản của gia đình người ta, chúng tôi là người ngoài sao dám nhận. Thấy vợ chồng tôi không nhận đất thì con bác Lụa đặt 100 triệu lên bàn và mong chúng tôi nhận tấm lòng của gia đình anh ấy. Vợ chồng tôi thấy khó nghĩ quá.