Ông và bà cưới nhau năm 1976, khi cả 2 vừa tròn 21 tuổi. Với số vốn liếng cha mẹ cho, bà làm nghề buôn bán còn ông làm tài xế cho những chuyến xe đường dài.
Những ngày chồng đi vắng, bà và mẹ chồng thường phát sinh mâu thuẫn. Lái xe đường dài mệt mỏi, về đến nhà lại phải đứng giữa 2 người phụ nữ khiến ông mệt mỏi.
"Năm 1982, tôi từng đơn phương ly hôn nhưng không được chấp nhận. Từ đó, cuộc sống vợ chồng trôi qua trong chán nản, bức bối...” - ông cho biết.
Cũng lao động nhưng ông không được bà tôn trọng. Mỗi ngày, bà phát cho ông vài chục ngàn tiền tiêu khiến ông cảm thấy ngột ngạt vì không được thể hiện vai trò của một người chồng, người cha..
Bà thường chửi mắng, chì chiết ông trước đám đông khiến ông bẽ mặt với bạn bè. Chán nản, ông bỏ lên chùa sống, bà lại lên tận nơi la hét, quậy chốn chùa chiền khiến ông phải về vì xấu hổ.
Ông lại đòi ly hôn, bà không đồng ý, nhiều lần phường tiến hành hòa giải. Lần cuối cùng, ông quyết định nhờ tòa án can thiệp là sau hôm bà vác dao rượt ông chạy vòng vòng khắp xóm...
Xử sơ thẩm, TAND quận Thủ Đức - TPHCM bác yêu cầu xin ly hôn của ông. Không đồng tình, ông tiếp tục kháng cáo, đề nghị cấp phúc thẩm xem xét cho ông được chấm dứt với cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.
Mặc dù ông kiên quyết ly hôn không cần chia tài sản nhưng HĐXX đã bác yêu cầu xin ly hôn của ông với nhận định: “Vợ chồng sống với nhau cả đời, trong cuộc sống nảy sinh những mâu thuẫn là điều tất yếu. Cả hai cố gắng hoàn thiện để nắm lấy hạnh phúc”.
Rời phòng xử, 2 vợ chồng họ lại lớn tiếng với nhau. Ông tuyên bố nếu bà vẫn khăng khăng giữ ý định níu kéo, 1 năm sau, ông vẫn sẽ tiếp tục làm đơn xin ly hôn.
Theo NLĐ