Không đủ việc làm, công nhân bán thân nuôi miệng
Tôi gặp Huệ khi cô đứng lấp ló bắt khách ở gốc cây xà cừ gần cổng vào Công viên Hòa Bình (đường Phạm Văn Đồng, Hà Nội).
Cô có dáng người cao, hơi gầy, khuôn mặt sắc cạnh làm nền bằng làn da nhợt nhạt, quanh mắt là vết thâm quầng do thiếu ngủ.
Huệ khoác trên mình chiếc áo mỏng tanh, cổ áo trễ sâu, mặc cùng chiếc quần bò rách một vài chỗ không đáng rách, nhìn qua nhiều người sẽ nghĩ ngay đến con người trong quá khứ của cô, chỉ vài năm trước có lẽ từng làm xiêu lòng bao chàng trai mê sắc.
Quan sát Huệ trong hơn một tiếng, chỉ có hai người khách dừng lại để hỏi han vài câu rồi lại kéo ga chạy thẳng.
Cô đang thấp thỏm đứng ngồi thì tôi đến, lúc đầu cô tỏ vẻ e ngại khi biết tôi là phóng viên, cô quả quyết “anh đi tìm người khác, em không muốn dây đến nhà báo”. Sau một hồi thuyết phục cô đồng ý kể chuyện đời mình.
Huệ năm nay 21 tuổi, và đã có hơn 2 năm trong nghề “bán hoa”. Cô là thứ 4 trong gia đình có 6 anh chị em ở một huyện ngheo thuộc Hà Tây cũ, 3 anh chị trên Huệ đều đã lập gia đình ở quê, còn hai em vẫn đang đi học. Huệ chỉ học hết lớp 9 rồi đi làm.
Ban đầu cô đi làm công nhân cho một công ty điện tử ở Vĩnh Phúc, nhưng tới năm 2010 kinh tế bắt đầu khó khăn, các đơn hàng không đủ để tất cả công nhân đều có việc làm, vậy là công ty phải cho công nhân nghỉ luân phiên, Huệ kể, làm được 3 ngày lại phải nghỉ 7 ngày, không có việc, lương công nhân đã thấp lại bị cắt giảm đủ thứ.
“Vào một buổi tối em đang đi bộ một mình về chỗ trọ thì có ông xe ôm gạ gẫm vào nhà nghỉ với ông ấy rồi ông ấy cho một triệu. Đang buồn chuyện gia đình lại gặp lúc bí bách cần tiền nên em nhắm mắt đưa chân.
Nhưng sau khi quan hệ xong, ông ấy bảo em không còn trinh nên chỉ cho có 500 ngàn. Từ sau lần đấy em bắt đầu đi bán cái vốn tự có của mình để lấy tiền chi trả cho cuộc sống hàng ngày, và ông xe ôm kia cũng trở thành người bắt mối khách về cho em”, Huệ kể lại cái lần đầu tiên đưa cô tới với nghề “bán thân nuôi miệng”.
Công việc ở công ty bết bát, trong khi việc bán thân lại dễ dàng kiếm được tiền, Huệ dần bỏ công việc ở công ty chuyển sang làm gái bán hoa chuyên nghiệp.
Ban ngày cô thường la cà tại các quán nước ở khu vực công viên Hòa Bình đợi các ông xe ôm hoặc các người bạn cùng nghề kiếm được khách gọi đi, đêm xuống cô ra đứng bắt khách ven đường.
Huệ kể, đi làm em cũng có gặp và quen một số người bạn trước kia cũng đi làm công ty như em, nhưng thiếu việc, thu nhập không đủ sống nên cũng phải đi làm nghề này. Thậm chí có cô ngày đi làm ở công ty, đêm lại tranh thủ ra đường bắt khách kiếm thêm thu nhập chi trả cho cuộc sống ngày càng đắt đỏ.
Kinh tế khó khăn, 50.000 đồng cũng đi
Hơn 2 năm làm "nghề", Huệ không nhớ mình đã tiếp bao nhiêu khách, chỉ nhớ mang máng bình quân một ngày đêm cô tiếp khoảng 3-4 khách, ngày nhiều thì 8-9 khách, tuy nhiên cũng không ít ngày không kiếm nổi một người.
“Có hôm phải tiếp nhiều khách quá em bị xuất huyết, người đau nhức phải nghỉ liền mấy ngày để cơ thể trở lại bình thường sau đấy mới dám đi làm tiếp”, kể tới đây mặt Huệ nhăn lại, biến dạng vì vẫn còn kinh hãi những lần như vậy.
Trong hơn một năm đầu làm nghề, cô gái quê khỏe mạnh, phổng phao mỗi lần đi khách đều được trả cao từ 500 tới 1 triệu/lần cho một tiếng đồng hồ.
Nhưng cùng với thời gian, nhan sắc đi xuống, kinh tế ngày càng khó khăn, giá đi khách của những người làm nghề như Huệ cũng theo đó giảm dần.
Kể tới đây giọng Huệ chùng xuống, mới năm trước khách có đi “tàu nhanh” (khoảng 15 phút) giá thấp nhất cũng 150.000 đồng/lần, nếu hơn 1 tiếng là 300.000 đồng/lần, còn qua đêm phải từ 700.000 đồng trở lên. Nhưng từ đầu năm tới nay khách vắng hẳn, giá cũng giảm thêm, nhiều khi vắng khách quá có người trả 50.000 đồng/lần em cũng đi.
“Nhiều hôm có khách là may rồi, người cũng đỡ thấy hiu quạnh”, Huệ thật thà.
Từ kinh nghiệm đi khách của mình, Huệ rút ra một kết luận, từ giữa năm 2011 trở về trước khách đi qua đêm nhiều với các thành phần chủ yếu là thợ xây, công nhân cơ khí; từ giữa năm 2011 tới nay khách lại chủ yếu là cánh lái taxi, xe ôm, phần lớn là đi “tàu nhanh”, hiếm hoi lắm mới có một người đi qua đêm.
Không những giá cả giảm, sự “hào phóng” của khách cũng giảm theo: “Trước đây mỗi lần em làm khách vừa lòng đều được họ “boa” thêm, nhưng giờ những vị khách hào phóng như vậy ngày càng hiếm, mỗi đồng tiền họ bỏ ra đều phải được hưởng tương xứng, nên làm việc mệt hơn nhưng tiền công lại ít hơn”, Huệ cay đắng.
Huệ than thở, giờ đang là mùa bóng Euro, người ta cũng đi ít hơn, chỉ tranh thủ đầu giờ tối còn có khách, chứ tới gần 11h đêm là vắng hẳn, người ra đường còn không có, nói gì tới người có nhu cầu.
Tủi phận với hoa hậu
Khi đề cập tới chuyện hoa hậu bán dâm bị công an bắt thời gian gần đây, Huệ khẽ rùng mình: “Cùng là con người, cùng đi bán cái vốn tự có của mình, sao mỗi người một khác, họ chỉ cần đi vài ngày đã bằng em làm vài năm. Nhiều cô chẳng cần bỏ nhiều công sức, chỉ chụp vài cái ảnh, chỉnh sửa tý rồi tung lên mạng, thế là thành nổi tiếng, giá lại cao ngất ngưởng”.
“Em biết mình chẳng là gì để so sánh với họ, cùng lắm chỉ chung nghề, nhưng các hoa hậu đều nổi tiếng, có tiền để chăm sóc sắc đẹp, chứ nhiều cô đâu có thông minh, giỏi giang lắm, có khi cũng chỉ học hết cấp hai, cấp ba như bọn em”, Huệ nhận xét giọng đầy chua xót.
Giờ Huệ chỉ mong muốn mọi người làm ăn tốt hơn, kiếm được nhiều tiều, mùa Euro sớm qua để cô có thêm nhiều khách hơn, giá cũng cao hơn.
Nhẩm tính về thu nhập, trung bình mỗi ngày Huệ cũng kiếm được khoảng 500.000 đồng, ngày nhiều nhất cô kiếm được là 1,4 triệu đồng.
Số tiền kiếm được phần lớn cô dùng để đốt vào các thú vui vô bổ, như nhậu nhẹt, bài bạc, hoặc dành thời gian chơi game, lướt mạng.
“Kiếm được tiền phải hưởng thụ chứ, cũng chưa biết ngày mai sống hay chết, nên cứ lo cho ngày hôm nay trước, sống được mới làm đươc việc, kiếm được tiền”, vừa dứt lời có khách tới chào 150.000 đồng cho một giờ đồng hồ, cô gật đầu cái rụp, rồi vội nhảy tót lên xe.
Người đàn ông trung tuổi đưa chân vào số, kéo ga rồi phóng vút về hướng cầu Thăng Long, rồi mất hút vào màn đêm…
* Tên nhân vật đã được thay đổi