Một vụ án, 2 mạng người
So với thời điểm được đưa ra xét xử vào ngày 29/11/2011, Nguyễn Văn Thành gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bơ phờ, hốc hác. Hơn 1 năm kể từ khi tội ác bị phanh phui, nằm trong phòng biệt giam chờ đến ngày thi hành án, cái đêm định mệnh ấy vẫn ám ảnh gã trong từng giấc ngủ.
Ngày 30/6/2011, hai vợ chồng giận nhau nên vợ Thành bỏ về nhà ngoại, Thành ở nhà một mình. Trong đêm khuya vắng, trằn trọc một mình, gã nghĩ tới cô hàng xóm Phạm Thị H., người mà Thành vẫn gọi bằng mợ và xưng cháu - cũng đang ở nhà một mình vì chồng làm ăn xa. Gã vạch bụi mò sang gõ cửa đòi nói chuyện.
Nghĩ đứa cháu có chuyện gì nên chị H. không đề phòng và mở cửa cho Thành vào nhà. Sau mấy câu than thở buồn chán, Thành với tay tắt đèn và giở trò dâm ô với mợ. Bị chị H. phản ứng quyết liệt, gã đè nạn nhân ra giường, dùng chăn chẹn lên mặt để tránh nạn nhân kêu la rồi dùng vũ lực thực hiện bằng được hành vi hiếp dâm.
Tử tù Nguyễn Văn Thành
Sau khi đã thỏa mãn thú tính, gã mới phát hiện nạn nhân đã chết. Thành lấy chăn phủ kín người nạn nhân rồi tiện tay gỡ luôn đôi bông tai bằng vàng mà nạn nhân đang mang rồi trở về nhà. Tại thời điểm xảy ra án mạng, chị H. đang mang thai ở tuần thứ 10.
Với hành vi giết người, hiếp dâm, trộm cắp tài sản, Nguyễn Văn Thành đã bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên tử hình. Tại phiên tòa phúc thẩm tối cao sau đó, mức án này được giữ nguyên đối với Nguyễn Văn Thành.
Và bức tâm thư gửi gia đình nạn nhân
Tại phiên tòa sơ thẩm lưu động tổ chức tại trung tâm
huyện Diễn Châu, Nguyễn Văn Thành đã khóc và gửi lời xin lỗi, cầu mong
được gia đình nạn nhân và người mẹ già nua của mình tha thứ.
Trong những ngày chờ đợi TAND tối cao mở đường sống cho đứa con trai độc nhất của mình, người mẹ già của Thành đã qua đời. Ngồi trong phòng biệt giam chờ đợi đến ngày trả án, Thành thấm thía hơn nỗi đau mà mình đã gây ra cho gia đình nạn nhân, cho chính những người thân yêu nhất của mình.
Gã không thiết sống, gã muốn được sớm đền tội nên đã gửi một bức thư lên Chủ tịch nước và xin được thi hành án sớm hơn. Tuy nhiên chưa nhận được hồi âm thì bố Thành vào thăm và cho biết sau khi sự việc xảy ra, ông đã chạy vạy khắp nơi vay mượn để bồi thường một phần thiệt hại cho gia đình nạn nhân nhưng bị từ chối, quan hệ giữa hai gia đình vốn là láng giềng, là anh em họ hàng giờ đang hết sức căng thẳng.
Bức tâm thư Nguyễn Văn Thành gửi gia đình nạn nhân
Trong những đêm dài đằng đẵng, gã càng thấy thương bố mình hơn bao
giờ hết. Gã thấy có lỗi với song thân của nạn nhân và muốn được giãi bày
tâm sự những ngày cuối cùng của cuộc đời, chính những lẽ đó đã thôi
thúc Thành cầm bút, nắn nót những dòng chữ “xin lỗi muộn màng của một
người tử tù”.
Bức thư đề ngày 31/7/2012, gửi tới bác Phạm Văn Minh (Tuyết), là bố mẹ của nạn nhân. Trong thư, gã vẫn lễ phép xưng bác - cháu như hồi giữa hai nhà chưa có câu chuyện khủng khiếp vừa qua.
“Thưa bác Minh cùng đại gia đình bác. Hôm nay cháu muốn viết lên mấy dòng chữ nói lên lời xin lỗi chân thành từ trong thâm tâm của cháu, gửi đến gia đình bác những lời xin lỗi muộn màng. Sự việc cháu gây ra cái chết cho chị H. con gái bác, đó thực sự là ngoài mong muốn của cháu. Cũng chỉ vì bộc phát, phút bốc đồng không kiềm chế được bản thân mà cháu đã gây ra việc tày trời như vậy.
Ngày 29/11/2011, cháu được TAND tỉnh đưa ra xét xử lưu động tại thị
trấn Diễn Châu. Lúc ấy cháu quá hoảng loạn, căng thẳng nên đã không kịp
nói lời xin lỗi.
Việc tòa án tuyên cháu tử hình, là bản án thích đáng để đòi lại công bằng cho gia đình bác. Cháu hiểu ra, mạng sống con người không đổi được bằng tiền, nhưng dù sao đi chăng nữa người chết cũng đã chết rồi, còn người sống thì sống trong nỗi ám ảnh, lương tâm thấy hối hận và bị cắn rứt, dù cuộc sống đang được đếm ngược từng ngày.
Chính vì lẽ trên cháu đã viết một lá thư gửi lên Chủ tịch nước xin được đi thi hành án sớm để xoa dịu sự bức xúc, căm phẫn của gia đình bác cũng như để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ cháu. Về phần mình, cháu cũng chấm dứt được sự dằn vặt và nỗi ám ảnh lương tâm hành hạ cháu từng ngày từng giờ”.
Không biết bức thư sám hối của Thành có được gia đình
nạn nhân chấp nhận hay không nhưng ít nhất những giờ phút cuối cùng của
cuộc đời, tôi nghĩ lương tâm của Thành sẽ bớt được một phần gánh nặng
bấy lâu.
Cũng không rõ nguyện vọng được trả án sớm của Thành có được Chủ tịch nước chấp nhận không hay tội ác vẫn dằn vặt tử tù này từng phút giây?